Được chết vì tổ quốc
Wilfred Owen là một nhà văn và cũng là một quân nhân người Anh. Ông hy sinh khi đang làm nhiệm vụ vào ngày 4 tháng 11 năm 1918, một tuần trước khi Hiệp định Armistice chấm dứt Chiến tranh Thế giới Thế chiến I được ký kết.
Người gập đôi như lão ăn mày ôm bao tải,
Đầu gối khuỵ, lụ khụ ho như phù thuỷ,
Ta khổ sở vượt qua đám đặc quánh bùn lầy
Ta quay lại khi loé lên ám ảnh pháo sáng
Mệt mỏi lê chân về phía trước nơi nghỉ còn xa
Chân hành quân mà mắt ngủ mơ, hầu như giày đã mất
Mò mẫm đi với đôi giày bằng máu. Khập khiễng; mịt mù;
Mụ người vì kiệt sức; chẳng nghe được cả tiếng đạn pháo rít qua
Tuyệt đại đa số người, mỏi mệt, tụt phía sau
Hơi độc! Hơi độc! Nhanh lên! Những bước chân luống cuống
Chỉ vừa kịp đeo vào mặt nạ chống hơi cay
Nhưng ai đó vẫn đang thét gào và sảy chân vấp ngã
Rồi giãy giụa như kẻ trong biển lửa hoặc tựa lò vôi
Mờ ảo qua lớp kính mù và ánh sáng xanh đặc quánh
Như dưới biển xanh, tôi thấy anh đang dần chìm
Tôi thấy mình bất lực tựa như mơ
Anh ta lao vào tôi, vẫy vùng, nghẹt thở và chìm nghỉm.
Nếu trong giấc mơ nào đó bạn cùng lê bước với chúng tôi
Đằng sau chiếc xe đẩy mà hắn ta nằm đó
Nhìn đôi mắt trắng dã kia quằn quại trên gương mặt
Đáng chết treo, khuôn mặt hắn, như quỷ dữ chán ngán tội lỗi;
Nếu bạn có thể nghe, ở mỗi cú xóc, tiếng máu chảy
Ồng ộc chảy ra từ những lá phổi váng bẩn kia
Ghê sợ như ung thư, đắng như cỏ nhai lại
kinh tởm bất khả trị - vết lở loét trên những cái lưỡi chẳng tội tình
Bạn tôi ơi bạn sẽ chẳng nói với niềm thích thú
Cho đám trẻ đang nồng nhiệt sục sôi vì những vinh quang tuyệt vọng kia
Những lời dối gian xưa; Sung sung sướng và ngọt ngào thay
Được chết vì tổ Tổ quốc.
[Độc giả có thể đọc nguyên tác bài thơ Dulce et Decorum Est tại: https: //www. poets. org/poetsorg/poem/dulce-et-decorum-est - ND]
Nguồn: Tom G. Palmer, Peace, Love & Liberty, Chương 13, Jameson Books, Inc., 2014